Nhìn chung thì hành động lần này, quan trọng nhất không phải Ôn Văn, cũng không phải Cung Bảo Đinh đột nhiên thăng cấp, mà là Chu Kỳ Bái.

Nếu Chu Kỳ Bái không thể ngăn chặn Nhan Bích Thanh chạy trốn thì mọi thứ đều không còn ý nghĩa.

Cái giá để Ôn Văn thuê Chu Kỳ Bái giúp mình là năm con búp bê đầu heo phong cách khác biệt, heo đen, heo trắng, heo sữa, heo rừng và heo hương.

Dù sao thì người phụ trách chế tạo cũng không phải Ôn Văn, anh chỉ cần bảo Từ Hải làm là được, số nguyên liệu thừa thì có thể để cho thực hủ yêu ăn.

Thực lực của Chu Kỳ Bái rất mạnh, ít nhất cũng phải là cấp Tai Nạn.

Nhưng Ôn Văn không để Chu Kỳ Bái trực tiếp đối đầu với Nhan Bích Thanh, mà chỉ là giao nhiệm vụ quan trọng nhất là ngăn cản Cao Phỏng cho hắn.

Bởi vì Chu Kỳ Bái ra mặt đối phó Nhan Bích Thanh hiển nhiên rất dễ dàng, nhưng tên Nhan Bích Thanh này cũng rất dễ chạy trốn, cộng thêm Hiệp Hội Thợ Săn cũng biết Ôn Văn và Chu Kỳ Bái có quan hệ rất tốt, Chu Kỳ Bái xuất hiện rất dễ làm người ta liên tưởng tới Ôn Văn.

Ngoại trừ lần đầu tiên vây bắt, kỳ thật những lần sau đó Chu Kỳ Bái vẫn luôn quan sát, thẳng đến khi nắm chắc mình có thể nhăn cản Cao Phỏng.

Chu Kỳ Bái mà đã như vậy, nếu đổi lại là người khác thì căn bản không thể nào cản được Cao Phỏng.

...

Ôn Văn đợi hơn một tiếng thì Cung Bảo Đinh mới dẫn Đinh Minh Quang rời khỏi nơi này, lúc này nhân viên hỗ trợ đã vây nơi này lại.

Có điều nhóm nhân viên hỗ trợ căn bản không thể ngăn cản được Ôn Văn, lúc này anh biến về trạng thái quỷ hổn, lặng yên rời khỏi vòng vây.

Cùng lúc đó, ở Coway Building.

Lâm Triết Viễn dẫn theo nhóm thợ săn đứng ở tầng cao nhất, trên mặt lộ ra biểu cảm nghi hoặc.

"Ở đây không có gì cả, ý chí và năng lượng lưu lại cực kỳ ít ỏi, như vậy hơi thở khi nãy rốt cuộc là sao?"

Lâm Lộ yếu ớt hỏi: "Có phải là kế điệu hổ ly sơn không, hắn muốn cứu Nhan Bích Thanh nên..."

Lâm Triết Viễn liếc mắt: "Em đúng là hồ đồ, cấp Tai Biến không phải là ông chú bán đậu hủ thúi của em đâu, nếu hắn đã muốn giúp Nhan Bích Thanh thì trực tiếp giết chết chúng ta không phải tốt hơn à?"

Lâm Lộ đau đầu, cô rất thích ăn đậu hủ thúi nhưng vì sợ ảnh hưởng tới hình tượng thục nữ nên vẫn luôn lén lén lút lút, không ngờ vẫn bị anh trai phát hiện.

"Có thể là, vị cường giả Tai Biến này không có kiểu cách như thế..."

"Lộ Lộ, em cần phải kính nể cường giả cấp Tai Biến, lời nói của em chẳng khác nào bảo một kẻ sành ăn thích món sashimi ruột già tươi vậy, căn bản là không thể nào."

Vưu Hán vỗ vỗ vai Lâm Lộ: "Cấp bậc cường giả này ấy, mọi hành vi đều có thâm ý của mình, tuy chúng ta không đoán ra được nhưng cũng không cần suy đoán xằng bậy."

Mọi người im lặng một hồi, đột nhiên Diêm Tu nói: "Là ra oai!"

"Sao lại nói vậy?" Lâm Triết Viễn kinh ngạc hỏi.

Diêm Tu gõ mặt nạ một cái, trên mặt nạ liền xuất hiện ký hiệu bóng đèn: "Loại trừ tất cả khả năng thì cái còn lại chính là gần với kết quả nhất."

"Hắn đang ra oai với một sự tồn tại khác trong thành phố Phù Dung Hà, tôi đoán trong thành phố có khả năng có uy hiếp vượt quá cấp Tai Nạn!"

Mặc dù quá trình suy đoán có hơi sai sai một chút nhưng đánh bậy đánh bạ lại chuẩn xác kết luận được tình huống thật sự của thành phố Phù Dung Hà hiện giờ.

Lâm Triết Viễn ngẩng đầu, thở dài một tiếng: "Ra oai sao... thành phố Phù Dung Hà đã quá rối loạn rồi, đúng là thời buổi rối ren mà..."

...

Ôn Văn tìm tới một con hẻm nhỏ, đậu xe lại chờ Cao Phỏng tới.

Không chờ bao lâu thì Cao Phỏng có chút chật vật từ trong góc xuất hiện.

Ôn Văn không chút nể mặt châm chọc: "Sao mày lại chật vật thế hả, trông như bị mấy chiếc xe tăng giày xéo vậy ấy."

Cao Phỏng tức giận trừng Ôn Văn, sau đó ném cái ly hồng nhạt qua.

Cái ly này chính là phần thưởng trò chơi đã nói trước đó, ly trăm vị.

"Trò chơi lần này mày thắng, nhưng mày đừng cao hứng quá sớm, tao sẽ còn tới tìm mày, chờ tới khi thành phố Phù Dung Hà này không còn nguy hiểm như bây giờ nữa..."

Cao Phỏng nhe răng cười nói, vẻ mặt của Ôn Văn nhìn hắn có chút kỳ lạ.

"Tao hi vọng mày đừng trở lại nữa."

"Này là không thể, mày đã bị tao nhắm tới rồi." Cao Phỏng lắc đầu trợn to mắt, có chút cố chấp nhìn Ôn Văn.

Ôn Văn híp mắt nói: "Mày nhắm tới tao là vì hắc ám trong cơ thể tao, tao có thể cho mày xem, nhưng xem rồi thì mày không được tới quấy rầy tao nữa."

"Mày muốn cho tao xem à?" Cao Phỏng vui sướng hỏi.

Ôn Văn gật đầu: "Đúng vậy, thay vì để mày cứ tìm tới mãi như vậy, không bằng để mày xem cho rõ thì tốt hơn."

"Vậy mày phải cho tao xem một thứ đủ thú vị mới được đấy."

Tuy Cao Phỏng đã đồng ý nhưng hiện giờ là ngoài trò chơi, hắn có thể đổi ý như thường.

Tuy Ôn Văn đang cố nén bản tính của mình, nhưng một người thú vị như thế, sao có thể chỉ chơi một game thì thôi chứ?

"Như vậy, tao sẽ cho mày xem một chút!"

Sợi xích màu đen từ trong lòng bàn tay Ôn Văn lan ra làm hơi thở của Ôn Văn trở nên tối tăm, đáng sợ.

"Nếu muốn xem thì tao cần dùng xiềng xích này kéo mày vào trong cơ thể tao, nếu mày sợ thì thôi."

"Sợ?"

Cao Phỏng chủ động đi tới khoảng giữa xiềng xích của Ôn Văn, mong đợi nhìn anh.

Hắn không lo Ôn Văn giở chiêu trò, hắn chỉ là một con rối, sau khi chết rồi toàn bộ trí nhớ của hắn sẽ quay trở về bản thể, cho dù bị Ôn Văn giết thì cũng không có gì đáng ngại.

Chỉ cần để bản thể thấy thứ kia.

Huống chi, cho dù chết thì có sao đâu chứ?

Đối với Cao Phỏng mà nói, theo đuổi niềm vui là chuyện quan trọng nhất, sinh mệnh chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai mà thôi.

Phản ứng của Cao Phỏng nằm trong dự đoán của Ôn Văn, loại người điên như hắn, chỉ cần có được thứ mình muốn thì chắc chắn sẽ không chú ý tới những chuyện râu ria không đáng kể.

Sau khi bị xiềng xích trói lại, vẻ mặt Ôn Văn lại càng mong chờ hơn, nhìn biểu cảm vặn vẹo đó, Ôn Văn tựa hồ nhìn thấy chính mình khi mất khống chế, vì thế anh cũng thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để mình hoàn toàn mất khống chế như vậy.

"Không sai, tiếp tục đi, chính là loại hơi thở này, tao rất thích!"

Xiềng xích kéo Cao Phỏng vào trong trạm thu nhận, nhưng không phải phòng giam mà là ở trong một quả cầu năng lượng màu đen có đường kính năm mét.

"Đây chính là hắc ám trong cơ thể mày à? Quả nhiên rất là đen." Cao Phỏng kinh ngạc nói.

Hắn tự cho là mình đã biết được đáp án nhưng lại không biết quả cầu năng lượng này là Ôn Văn đặc biệt tạo ra để che mắt hắn.

Ngoại trừ quả cầu năng lượng này, Ôn Văn sẽ không để Cao Phỏng nhìn thấy bất cứ thứ gì trong trạm thu nhận!

Một khi tiến vào trong Trạm Thu Nhận Tai Ách, Cao Phỏng chỉ có thể mặc Ôn Văn bắt bí, căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.

Ôn Văn trong trạng thái ngục ti Tai Hại xuất hiện phía sau Cao Phỏng, một tay đặt trên đỉnh đầu hắn, bắt đầu men theo liên kết tìm kiếm bản thể.

Mà Cao Phỏng thậm chí còn không phát hiện, chỉ hưởng thụ hơi thở năng lượng Tai Ách tràn ngập.

Giữa bản thể và phân thân của Cao Phỏng không có hạn chế khoảng cách, phân thân muốn đi bao xa cũng được, cũng không cần bản thể tự mình điều khiển.

Đây là một ưu điểm, nhưng cũng chính vì thế mà bản thể không thể biết được phân thân gặp phải chuyện gì, cũng không thể ngăn cản hành vi của Ôn Văn.

"Tìm được liên hệ rồi, kế tiếp... mày chờ mà đón nhận lễ rửa tội đi!"

...

0.10775 sec| 2416.211 kb